Bài viết bên dưới được dịch từ lá thư mang tên ‘thank you’s’ của Frank Ocean trên Tumblr năm 2012, một tuần trước khi “Channel Orange” được ra mắt. Dành tặng những độc giả quan tâm.
“BASEGOD đã đúng. Tất cả chúng ta đều là những đứa bé cành vàng lá ngọc. Tôi hy vọng rằng những đứa trẻ được sinh ra vào ngày nay sẽ ít thừa hưởng những điều nhảm nhí từ thế hệ của chúng tôi. Nhưng dù sao đi nữa, những gì tôi sắp đăng dành cho những ai thực sự quan tâm và muốn đọc. Mục đích là để điền vào phần cảm ơn trong phần credit cho album của tôi, nhưng với tất cả những tin đồn đang diễn ra .. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là tôi nên làm rõ điều đó…
Bất kể bạn là ai. Dù bạn ở đâu… thì tôi cũng bắt đầu nghĩ rằng chúng ta thực sự giống nhau. Con người chúng ta quay quanh bản chất đen tối. Tất cả đều muốn được nhìn, được chạm, được nghe, được chú ý đến. Những người thân yêu của tôi là tất cả đối với tôi. Trong một hoặc ba năm qua, tôi đã gào thét với những người sáng tạo xung quanh mình, hét lên những đám mây trên bầu trời, có lẽ để tìm một lời giải thích. Có thể để tìm sự thương xót. 4 mùa hè trước, tôi đã gặp được một người. Năm đó tôi 19 tuổi, và anh ấy cũng vậy. Từ mùa hè đó, và cả mùa hè sau đó nữa, tôi đã dành hầu như toàn bộ thời gian với anh ấy. Và hầu hết thời gian trong ngày, tôi đều nhìn thấy anh ấy và nụ cười của anh ấy. Tôi nghe thấy bên tai những cuộc trò chuyện của anh ấy và sự im lặng của anh ấy… cho đến lúc đi ngủ. Và tôi cũng cùng chia sẻ giấc ngủ với anh ấy. Đến khi tôi nhận ra mình đã yêu thì tôi đã quá vô vọng, không thể nào trốn tránh được, không có sự đấu tranh với cảm xúc, không có lựa chọn. Đó là mối tình đầu của tôi, nó đã thay đổi cuộc đời tôi.Hồi đó, tâm trí tôi thường nghĩ vu vơ về những người phụ nữ mà tôi từng ở bên và chăm sóc và nghĩ rằng tôi đang thực sự yêu. Tôi hồi tưởng về những bản tình ca mà tôi rất thích thời niên thiếu .. Những bài hát mà tôi đã nghe khi có bạn gái đầu tiên. Tôi nhận ra rằng chúng được viết bằng một thứ ngôn ngữ mà tôi chưa hiểu thấu được. Tôi nhận ra quá nhiều thứ trong một khoảng thời gian quá ngắn. Hãy tưởng tượng bạn đang bị ném ra từ một chiếc máy bay vậy. Tuy nhiên, lúc đó tôi không ở trên máy bay. Tôi đã ngồi trên chiếc Nissan Maxima, cũng chính là chiếc xe mà tôi đã thu dọn hành lý và lái đến Los Angeles. Tôi ngồi đó và nói với bạn về cảm giác của mình. Tôi khóc khi những lời nói đó tuôn ra từ miệng tôi. Tôi đau buồn cho họ, khi biết rằng tôi không bao giờ có thể giữ họ lại cho mình nữa. Anh ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi. Anh ấy nói những điều tử tế. Anh ấy đã cố gắng hết sức, nhưng nhất quyết không thừa nhận điều tương tự. Anh phải trở vào trong sớm, đã muộn và bạn gái anh đang đợi anh trên lầu. Anh ấy sẽ không chịu mở lòng về tình cảm của anh ấy với tôi cho đến 3 năm sau. Tôi cảm thấy như tôi đã tưởng tượng ra những chuyện đó trong bấy nhiêu năm qua. Bây giờ hãy tưởng tượng bạn bị ném từ một vách đá. Không, tôi không ở trên vách đá. Tôi vẫn ngồi trong xe và tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi và hít thở sâu. Tôi hít thở và tiếp tục. Tôi đã duy trì một tình bạn kỳ lạ với anh ấy bởi vì tôi không thể tưởng tượng được sẽ có thể duy trì cuộc sống của mình mà không có anh ấy. Tôi đã đấu tranh để làm chủ bản thân và cảm xúc của mình. Không phải lúc nào tôi cũng thành công
Các điệu nhảy vẫn tiếp tục .. Tôi vẫn duy trì điều đó trong vài mùa hè sau đó. Bây giờ là mùa đông. Tôi đang viết lá thư này trên máy bay trở về Los Angeles từ New Orleans. Tôi đã bay về nhà cho một Giáng sinh tồi tệ nữa. Tôi đang ngồi trên một cái ghế cạnh cửa sổ. Đó là ngày 27 tháng 12 năm 2011. Đến nay, tôi đã viết được hai album. Đây là lần thứ hai. Tôi viết để giữ cho mình bận rộn và tỉnh táo. Tôi muốn tạo ra những thế giới tươi đẹp hơn cho tôi. Tôi cố gắng khơi gợi những cảm xúc tràn ngập. Tôi ngạc nhiên rằng tất cả những điều đó đã đưa tôi đi xa đến nhường nào. Trước khi viết bài này, tôi đã kể cho một số người nghe câu chuyện của mình. Tôi chắc rằng những người này đã giúp tôi sống sót, giữ tôi an toàn trong bao năm qua. Đây là những người tôi muốn cảm ơn từ tận đáy lòng mình. Họ biết rằng tôi đang nói đến ai mà. Những con người đó thật tuyệt vời, có thể họ là thiên thần. Tôi không biết chuyện gì xảy ra bây giờ, và điều đó là đúng. Tôi không còn bí mật nào cần giữ nữa. Có thể vẫn còn một số chuyện nhỏ, nhưng bạn hiểu tôi đang nói đến điều gì mà. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Dù cho đôi lúc tôi cũng có cảm thấy vậy. Nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể như vậy. Lời cảm ơn này xin được gửi đến tình đầu của tôi, tôi biết ơn anh. Biết ơn rằng mặc dù nó không phải là điều tôi hy vọng và mặc dù nó sẽ không bao giờ là đủ, nhưng nó là vậy. Một số điều tôi đã nghĩ là sẽ không bao giờ thành .. và chúng tôi đã làm được. Tôi sẽ không quên anh. Tôi sẽ không quên mùa hè năm đó. Tôi sẽ nhớ rằng mình từng là ai khi tôi gặp anh”
Dịch bởi Shogun từ Gangs World.