Trong số các bài viết trước, có lẽ tôi đã tung hô Blonde khá nhiều mà quên mất rằng Frank Ocean vẫn có những tác phẩm tuyệt vời khác. Channel Orange, Endless, đều là những tuyệt tác theo đúng nghĩa của nó. Nhưng trong số các dự án mà Frank đã trình làng, tôi vẫn luôn thấy “nostalgia, ULTRA” là đặc biệt hơn cả.
Trước hết, phải nói về bối cảnh và câu chuyện đằng sau album này. Năm 2009, qua lời giới thiệu của producer Tricky, Frank nhận lời gia nhập Def Jam Recordings. Một hợp đồng 2 album cho một nghệ sĩ solo mới nổi, nghe có vẻ ổn áp và hời nhỉ? Không hề. Một thời gian sau khi Frank gia nhập Def Jam, anh mới thấy hối hận về lựa chọn của mình. Trước đó, Frank Ocean chỉ viết nhạc cho Justin Bieber, John Legend và Brandy, những người đã có lượng fan nhất định và sẽ đảm bảo được doanh số bán ra. Trong khi Ocean không có gì trong tay, cơn bão Katrina thảm khốc đã cuốn đi laptop, và nhà của anh, buộc anh phải bắt đầu với hai bàn tay trắng. Def Jam hiểu rõ rằng họ không muốn Frank chấm dứt hợp đồng sớm, để anh là “con gà đẻ trứng vàng” cho họ. Khoảng thời gian Frank bắt đầu thấy nản chí với Def Jam cũng là lúc anh tìm thấy Odd Future.
Ấn tượng với cách làm nhạc DYI và không hề có giới hạn cho sự điên rồ của họ, Frank cũng đã lục đục khởi động một dự án âm nhạc mới. Trong thời gian đó thì anh vẫn mang tên là Christopher “Lonny” Breaux, và đã cố gắng đổi tên thành Frank Ocean (ý nghĩa đằng sau cái tên này là vai diễn của Frank Sinatra trong bộ phim Ocean’s Eleven gốc năm 1960). Và rồi anh bước vào phòng thu và bắt đầu thu âm “nolstagia, ULTRA” với nghệ danh Frank Ocean. Album này là một sự đột phá trong dòng nhạc R&B. Trong năm đó, ta cũng đã có những sản phẩm thuộc hoặc có ảnh hưởng từ dòng nhạc này rất chất lượng như “House Of Balloon” của The Weeknd và “Take Care” của Drake. Nhưng “nolstagia, ULTRA” mới thật sự là phá vỡ giới hạn của dòng nhạc này khi Frank đã sample và thậm chí là viết lại lời trên những instrumental của ban nhạc gốc như American Wedding (Hotel California – Eagles), Strawberry Swing (bài hát cùng tên của Coldplay). Với những lyrics đầy thấu cảm, sâu sắc cùng với giọng hát đầy truyền cảm của Frank trên những nhạc cụ đã quá quen thuộc với người nghe đã được cộng đồng nhạc tung hô vì sự đột phá của nó.
Nhưng tất nhiên, trước khi Frank Ocean tung ra sản phẩm này, anh đã có hỏi ý kiến của Def Jam để hỗ trợ trong việc phát hành nó. Và Def Jam đã làm gì? Không làm gì cả. Hoàn toàn không có một động thái nào để giúp Frank hoàn thành vấn đề bản quyền của sample trong “nolstagia, ULTRA”. Cay cú nhưng không làm gì được, Frank đã quyết định… tự cho ra mắt album, hoàn toàn miễn phí trên mạng cho mọi người tự tải về. Def Jam nhận thấy sự thành công của mixtape này nên đã nổ lực chữa cháy, kiếm tiền từ các single không dính bản quyền sample như “Swim Good” hay “Novocane”. Đây cũng được đánh dấu là bước đệm để Frank tung ra album “Channel Orange” trong một năm tiếp theo, thay đổi cả nền móng cho dòng nhạc R&B sau này.
- Fun fact không ngoài lề lắm: Jay-Z đã đưa một copy của “nostalgia, ULTRA” cho Beyoncé khi hai người đi xe với nhau, ngay sau bài hát thứ 2 thì Beyoncé đã phải hỏi Hov rằng chàng ca sĩ này là ai, và Hov đáp lại là “Frank Ocean”. Ngay lập tức, Beyoncé đã mời Frank về làm việc. Cảm nghĩ sau cùng của Beyoncé rằng, Frank là một con người tài năng, khiêm tốn và luôn tràn đầy năng lượng.