More

    Lý tưởng của nghệ thuật xoay quanh niềm tin vào việc thể hiện rõ ràng nhất những gì ta cảm nhận và nhìn thấy

    “Trở thành một người trưởng thành là lý tưởng về sự tuân thủ và thỏa hiệp. Với con gái của tôi, tôi biết rằng nó sẽ đi ngủ và mơ về việc khiến mọi ước mơ của nó thành hiện thực trước khi thức dậy và tôi nghĩ đó cũng là trách nhiệm của các nghệ sĩ, cố gắng hiện thực hóa tất cả tầm nhìn của mình.” – Kanye West tại Học Viện Nghệ Thuật Chicago (SAIC)

    Với Kanye West, nhạc sĩ, doanh nhân và nhà thiết kế điên rồ nhất thế giới bây giờ, lý tưởng của “nghệ thuật” xoay quanh niềm tin vào việc thể hiện rõ ràng nhất những gì ta cảm nhận, và nhìn thấy. Đừng để ngọn lửa đó bị mất đi. Nghệ thuật vừa có thể mô phỏng, vừa có thể bóp méo những hình ảnh của thực tại để phục vụ cho tầm nhìn, lý tưởng của nghệ sĩ về thứ gọi là “sự thật” đối với họ. Tất nhiên, không phải “sự thật” nào cũng dễ nghe, và dễ chấp nhận đối với công chúng, bởi vì chúng ta đang sống trong một thế giới bao quanh bởi những lời nói dối. Để thực sự đạt được đến cái gọi là “lý tưởng của nghệ thuật” mà tôi nhắc đến ở trên, một người nghệ sĩ phải vững vàng trong tâm lý và niềm tin của họ, để chống lại lời chỉ trích từ những kẻ “ngoại đạo”.

    Tôi không nói rằng, tất cả những tầm nhìn và niềm tin của nghệ sĩ là đúng, nhưng nó là thứ nhiên liệu mạnh mẽ và bùng cháy nhất cho việc sáng tạo nghệ thuật của họ.

    HipHop, bằng cách này hay cách khác, phản ánh “sự thật” trong đôi mắt và trái tim của người nghệ sĩ. Nó mang trong mình cái tôi, sự tự hào và đại diện cho những gì làm nên giá trị cốt lõi của một người nghệ sĩ. Tupac, Biggie, N.W.A dám đứng lên, hô vang tiếng nói của họ đối với những thế lực đang đàn áp họ xuống. Đó là sự bạo lực của cảnh sát, là ánh nhìn của xã hội từng chê bai và mỉa mai họ. Họ sử dụng nghệ thuật như một lăng kính chiếu thẳng vào quá khứ, hiện tại và cả tương lai của xã hội, và cuộc sống. Họ không sợ những ánh nhìn dị nghị, hay lời ra tiếng vào của những người vốn đã không muốn hiểu họ. Tupac dám đứng dậy đấu tranh cho những người phụ nữ, vì anh hiểu được những gì họ phải trải qua. Trong một thời kì mà nữ giới chưa thực sự được coi trọng và hiểu thấu, Tupac đã sử dụng lời rap của mình để vực họ dậy, động viên họ qua ‘Get Ya Head Up’. Rồi ta có ‘Brenda Got A Baby’ kể lại một câu chuyện nghiệt ngã về một cô gái đã phải bỏ đi đứa con của mình ở độ tuổi quá trẻ, chỉ để chết đi khi đang cố kiếm chút tiền để sống qua ngày.

    Đó là một “sự thật” khó nghe, và khó chấp nhận, nhưng nó đã khiến người ta quan tâm hơn về những người phụ nữ. Hay khi ta nói đến Biggie Smalls, từ một tay dealer trên phố, anh đã biến “giấc mơ Mỹ” trở thành sự thật. Anh kể lại câu chuyện của mình, dù nó chẳng được trải thảm đỏ với hoa hồng, từ những con người đã miệt thị anh và bảo rằng anh chẳng được tích sự gì khi thấy anh bán “đồ” để nuôi con gái của mình, qua track ‘Juicy’.

    Biggie Small & Tupac Shakur

    Với N.W.AKendrick Lamar, đó là một sự tiếp nối dài của nạn phân biệt chủng tộc và bạo lực của cảnh sát, cũng như lòng tự tôn của người da màu. N.W.A xuất hiện một cách thô bạo, rắn rỏi vào những năm 80s-90s. Người ta lại cho rằng họ là hiện thân của bạo lực và sự đáng sợ của lối sống giang hồ. Đúng, nhưng đó chỉ là một phần của câu chuyện, của “sự thật” đối với họ. Đó còn là những câu chuyện về việc lăn lộn trên phố và hustle để kiếm được đồng tiền bạc lẻ, về những tên cảnh sát đã thẳng tay bắn chết một người anh em, một người bạn của họ. Nạn phân biệt chủng tộc vẫn còn đó, dù bạn có tin hay không. Kendrick Lamar cầm lấy ngọn đuốc đó, và mang trong mình sự tự hào về màu da để kể tiếp câu chuyện của N.W.A. Họ đều đã sử dụng rap như một cách để khắc họa nên sự thật trước mắt người nghe, những điều họ phải trải qua và tin vào.

    NWA

    Chúng ta còn có Kanye WestKid Cudi. Hai người bọn họ là những nghệ sĩ đã tiên phong trong việc đào sâu vào những nỗi đau, và góc tối ẩn khuất trong tâm lý của mỗi người. Họ không phải là những người đầu tiên, nhưng chắc chắn là những người tiên phong nhất. Họ không sợ để nói với thế giới rằng: “Tôi có vấn đề tâm lý, và tôi chẳng ngại ngùng vì về chuyện đó cả”. Chúng ta đã qua thời mà các rapper luôn phải giữ hình ảnh cứng cáp, mạnh mẽ và “giang hồ”. Họ có thể yếu đuối, đúng vậy. Họ có thể khóc trước mắt hàng triệu khán giả chỉ vì họ không chịu nổi áp lực từ những nỗi đau. Suy cho cùng, họ cũng chỉ là con người như ta. Nghệ thuật chữa lành cho họ, giúp họ vượt qua gánh nặng tâm lý và cho thế giới thấy được nội tâm đen tối và méo mó của họ, chứ không phải lúc nào họ cũng bóng bẩy trong những bộ suit, lấp lánh trong những chiếc chain và tươi cười trước ống kính như thể cuộc sống họ hoàn hảo và hạnh phúc.

    Kid Cudi & Kanye West

    Suy cho cùng, nghệ thuật là thứ khắc họa nên tầm nhìn và “sự thật” của một người nghệ sĩ một cách rõ ràng nhất. Bài viết ở trên là ý kiến của tôi, và chỉ riêng mình tôi. Và các bạn có thể tiếp nhận nó theo bất kỳ cách nào bạn hiểu, và muốn.

    Bài viết gần đây

    Chủ đề liên quan

    BÌNH LUẬN

    Vui lòng nhập bình luận của bạn
    Vui lòng nhập tên của bạn ở đây