Tôi sẽ là người đầu tiên thừa nhận điều này. Tôi là một “Hater” (người ghét), thứ mà đa số các nghệ sĩ lẫn người hâm mộ đều ghét cay ghét đắng nó. Nhưng tôi lại rất tự hào với danh hiệu này, cũng như cách các võ sĩ giơ cao chiếc đai championship của họ vậy
Tôi xưa nay thường không thích những nghệ sĩ quá uỷ mỵ – từ tình yêu đôi lứa cho đến cách họ than thở về bản thân; hay những người cứ thích bắt chước, copy những người đã từng thành công trước đây. Tôi ghét những rapper, những người thiếu thốn vốn kỹ năng vần điệu cơ bản nhất. Tôi ghét cả những giai điệu mà nghe có vẻ như nó được tạo ra bởi một đứa trẻ 10 tuổi trên những phím đàn Toys R Us. Tôi ghét cái cách mà hàng chục năm qua dòng rap mainstream đã hạ thấp tiêu chuẩn của lứa người hâm mộ lẫn nghệ sĩ sau này. Và cuối cùng, trong số rất nhiều thứ mà tôi chưa liệt kê ra, tôi cực kỳ ghét cách thế hệ ngày nay bóp méo những lời “chỉ trích mang tính xây dựng”, họ áp đặt nó thành một thứ xấu xa một cách ngu xuẩn đặt cho nó một cái tên là “Hater”.
Nhưng nếu được thẳng thắn với thứ nghệ thuật mà bản thân yêu thích và làm cho tôi trở thành một hater. Được thôi,tôi xin chấp nhận cái tên đó.
Hóa ra hầu hết những kẻ mang đầu óc như tôi vẫn thường luôn đúng. Như trong những năm qua, phần lớn những lời “chỉ trích mang tính xây dựng” luôn bị người hâm mộ của một rapper nào đó được chúng ta góp ý – vùi dập một cách không thương tiếc. Chẳng hạng như “Laffy Taffy”, bản hit top 1 Billboard vào năm 2006 của D4L, một sản phẩm với khâu sản xuất phải nói là tuyệt khỏi phải bàn. Nhưng tất nhiên là chẳng có con mẹ gì là hoàn hảo cả, khi có một số người hâm mộ lẫn nhà phê bình góp ý thì những đứa trẻ yêu thích ca khúc này lại xem đây là một thứ gì đó vô cùng quan trọng và họ sẵn sàng ra sức bảo vệ nó, họ bảo chúng tôi là một đám “lạc hậu” chẳng hiểu quái gì là HipHop
Điều này cũng không khác gì Rap Việt, tôi sẽ không tập trung vào bất kỳ ai vì nó sẽ khiến khá nhiều người khó chịu. Nhưng tôi có thể chắc nịch một điều rằng, trong cộng đồng này khi một rapper yêu thích của các bạn nói một thứ gì đó vớ vẩn, hay tôi xin lỗi nói thẳng ra là ‘rắm’ một phát thì thế nào cũng có nhiều đứa khen thơm đấy, hiểu ý tôi không??? Mọi người đều vì người mình mến mộ mà trở nên mù quáng, bênh vực một cách bất chấp. Các fanboy cứ nâng họ lên như thể họ là đỉnh, họ là nhất và trong vô thức đó cũng là lý do âm nhạc của họ luôn dậm chân tại chỗ, thậm chí là thụt lùi
Tiếp tục với “Laffy Taffy”, thật sự với ca khúc này thì D4L đã tạo ra một điều kỳ diệu có một không hai – và thật sự nó chỉ có “một lần” đúng theo nghĩa đen. Cuối cùng sau bản hit ấy, họ lại bị chính những kẻ mà xưa kia vùi dập những lời góp ý tích cực quay lại cười nhạo
Tương tự như trên, năm 2007 khi Soulja Boy cho trình làng “Crank That”, những kẻ như chúng tôi đã sử dụng hình ảnh của anh chàng này như một ví dụ cho những thứ tệ hại nhất của HipHop vào thời điểm đó. Và dĩ nhiên những người hâm mộ ngớ ngẩn này một lần nữa lại tập hợp phía sau anh ấy, chực chờ tấn công bất cứ những ai đưa ra những những bình luận góp ý cho anh ta.
Thực sự để mà nói thì Soulja Boy cũng có tài năng đấy, …. như một chú hề trong rạp xiếc vậy, và mặc dù sau Crank That anh ta cũng có thêm một vài bản hit, nhưng mỗi bản càng về sau càng tệ hơn lần trước. Và chắc mọi người cũng biết kết quả sau này của anh chàng này là như thế nào đúng không? Thất bại thảm hại và thậm chí còn không thể giữ chân những người đã từng tuyên bố trung thành với “sự vĩ đại” của mình, quá ư là vớ vẩn. Lần cuối mà tôi nghe đến cái tên Soulja Boy là lúc anh ta đang nổi điên vì bị Kanye West đá khỏi Donda đấy
Rõ ràng đúng không? Một điều có thể chứng minh rằng những nghệ sĩ không thật sự có tài năng chỉ có thể làm mưa làm gió một thời mà thôi, ‘phong độ chỉ là nhất thời nhưng đẳng cấp mới là mãi mãi’. Một lần nữa, những “Hater” lại đúng, họ tiếp tục phơi bày tất cả cho những người hâm mộ mù quáng rằng những chú hề này không bao giờ có thể là tương lai của HipHop. Trong khi vào thời gian đó, có rất nhiều những rapper với tài năng thực sự, ví dụ như Joell Ortiz, người đã có một lượng người hâm mộ trên toàn cầu, tuy chậm nhưng đó sẽ là mãi mãi. Chắc chắn đấy
Nhưng tới đây, nếu bấy nhiêu vẫn chưa đủ làm bạn chấp nhận với điều này, thì đây. Một ví dụ khác sẽ là những rapper từng vẫy vùng một thời như Chief Keef và Trinidad James cũng là những người đã từng nhận rất nhiều những lời đóng góp từ “hater”. Rằng Trinidad James bây giờ cứ như là một phiên bản vớ vẩn, ít hài hước hơn của nhân vật Jorome (Martin thủ vai); rồi một số khác trong số chúng tôi, những người hâm mộ có ‘suy nghĩ’ bắt đầu lo ngại hơn khi Interscope khai thác cuộc sống, những câu chuyện đời tư đầy rắc rối của Chief Keef.
Lúc ấy thì thế nào? Dĩ nhiên là những người mến mộ họ sẽ đứng ra mạt sát bất cứ những ai dám đưa ra những ý kiến trái chiều, họ bảo vệ cả công ty (Interscope) lẫn hai rapper mà họ yêu mến và những người hâm mộ này còn ngợi ca đây chính là tương lai thật sự của Rap. Tuy nhiên, những “Hater” này lại một lần nữa chứng minh mình không hề sai khi:
- Trinidad James đã tiết lộ rằng anh ta chỉ là một kẻ chơi rap chưa đầy một năm, cũng như thừa nhận rằng mình đã tạo ra thứ âm nhạc vô cùng ngu dốt và nó đã được bán rất chạy trong giới trẻ
- Chief Keef tội nghiệp thì vướng phải nhiều rắc rối hơn vì những vấn đề pháp lý liên quan âm nhạc của mình
Thế đấy……..
Và tất nhiên, để tôi nói cho các bạn biết điều này. Những kẻ như chúng tôi nói chung cũng không gì khác là bao so với những người đứng đầu HipHop đâu, chúng tôi yêu thứ văn hóa này và muốn âm nhạc của nó phát triển lên một tầm cao hơn. Việc tôi làm ở đây chỉ đơn giản là muốn bảo vệ nó, chống lại những người lạm dụng nó, khai thác nó và không hề có chút gì tôn trọng nó. Sự thật là nếu không có những kẻ khó tính như chúng tôi không ngừng phán xét để giữ cho cái tinh thần của HipHop tồn tại, thì những ngôi sao ngày nay như Kendrick Lamar có lẽ sẽ không có tý không gian nào để tồn tại.
Ở đây bọn tôi không hề có ý nói lyrical thượng đẳng gì cả nhé, ‘mới’ hay ‘cũ’ gì thì chúng tôi vẫn nghe và thậm chí là thích, nhưng có điều là có chọn lọc hơn.
Với suy nghĩ này, có vẻ như bọn tôi luôn có xu hướng đi ngược lại với truyền thông, hay tất cả những trang thông tin hiện giờ, chúng tôi không nghe nhạc theo phong trào, chỉ là bọn tôi thích thì chúng tôi sẽ nghe nó và sẳn sàng đưa ra những lời “chê bai mang tính tích cực”.
Vì điều đó, nó khiến cho tôi luôn cảm thấy tự hào rằng mình là một “Hater”!