More

    “Space Goretex” – Sự trở lại của gã điên xứ Bronx

    Kể từ cuối những năm 1980, Kool Keith đã là một trong những nghệ sĩ Hip-Hop thành công và có thể gây hoang mang nhất đối với rap game, theo đúng nghĩa đen của nó. Với hàng loạt nhân diện được nhào nặn, tạo ra bởi trí tưởng tưởng tượng của người đàn ông lập dị này, từ Dr Octagon, Dr Dooom, Black Elvis, …; đi đầu trong một số trường phái phụ của rap như horrorcore & pornocore; và cộng tác với tất cả các OG của thể loại này như Dan the Automator cho đến Mike Patton.

    Vâng! Trong suốt sự nghiệp của Keith, gã điên xứ Bronx này vẫn luôn không ngừng thử nghiệm và đổi mới chính mình, mặc dù điều này tốt hay cũng có thể là tệ hơn. Ở Kool Keith, cái nghệ của người đàn ông này chính là luôn đặt nặng chủ nghĩa cá nhân cao hơn hầu hết các nghệ sĩ khác, gã sẽ tự mình kiểm soát chất lượng bản thân mà chẳng bao giờ để tâm đến người nghe, quan tâm đến xu hướng, hay số lượng đĩa bán ra là bao nhiêu. Thậm chí Keith còn từng bị giới phê bình buộc tội ‘tự phá hoại’ khi một trong những album solo của anh ta đạt được một thành công nhỏ nào đó trên bảng xếp hạng, thì ngay lập tức gã lại cho ra mắt một thứ gì đó hoàn toàn khác, nếu không muốn nói là kỳ lạ – đến khó hiểu

    Keith Matthew Thornton aka Kool Keith

    Cũng có lẽ chính vì lý do này, nên đôi khi Kool Keith vẫn thường bị mọi người lãng quên; trong khi anh ta chính là một trong những người đã ảnh hưởng đến cả tượng đài MF DOOM quá cố, chủ nhân của một loạt những tác phẩm kinh điển như “Critical Beatdown” (1988, cùng đội Ultramagnetic MCs), và “Dr. Octagonecologyst” (1996), “First Come First Served” (1999), “The Original SoundTrack Album of Project Polaroid” (2006), “Sex Style: The Un-Released Archives” (2007) và “Feature Magnetic” (2016) ….

    Và với dự án ra mắt năm 2020, “Space Goretex”, một sự trở lại của gã điên xứ Bronx; đây có thể không hoàn toàn ở cùng cấp độ như những album nhắc trên, nhưng chắc chắn nó vẫn để lại một thứ gì đó trong chúng ta. Kool Keith vẫn đứng vững, vẫn luôn ở trạng thái tốt nhất mỗi khi xuất hiện, và ở album này, một màn hợp tác cùng Thetan (Chad L’Plattenier và Dan Emery); với bass, drums, theremin, và synths, bộ đôi producer này thật sự đã nâng tầm những giai điệu siêu thực nhưng đôi khi lại vô cùng khó hiểu mang thương hiệu của Kool Keith – một cách cực kỳ hoàn hảo. Bên cạnh đó, còn có cả sự tham gia của dàn khách mời sừng sỏ nhất của thể loại này như Casey Orr của ban nhạc heavy metal GWAR, Gangsta Boo của nhóm nhạc tiên phong về dòng trap Three 6 Mafia, Blag Dahlia của ban nhạc punk Dwarves, Ashley Mae của Lost Dog Street Band, và đặc biệt đáng chú ý nhất chính là sự xuất hiện của emcee kỳ cựu Blowfly, người được biết đến là nhân vật tiên phong của thể loại sexual rap.

    Tất cả đều đã mang đến một cảm giác khó tả đối với người hâm mộ, nhất là với những tín đồ thuộc gen x, gen y

    Tất cả đều vô cùng tuyệt vời, không có gì phải bàn cãi. Nhưng chẳng có gì là hoàn hảo 100%, cũng như dự án này vẫn có một số điểm có thể sẽ khiến một số người thất vọng. Đầu tiên, nếu bạn đang hy vọng album này sẽ nghiêng nhiều hơn về hardcore kiểu Thetan, thì bạn sẽ thất vọng. Về cơ bản, bộ đôi này chỉ cung cấp một số các giai điệu làm nền để Keith rap. Điều này không hề sai. Tuy nhiên, nếu bạn đang hy vọng vào một điều gì đó mạo hiểm và kỳ lạ hơn ở phần âm thanh thì bạn có thể sẽ không hài lòng.

    Để nói rõ về điều này, thật sự, sự kết hợp này hoàn toàn là phù hợp với phong cách của Keith và Thetan chắc chắn biết phải làm gì trong phòng thu. Nhưng vấn đề duy nhất là nó có phần hơi lặp đi lặp lại một chút, sau lần nghe đầu tiên. Chỉ vậy thôi. Trong số 15 ca khúc, chỉ có 8 bài hát thực sự. Thời gian còn lại chỉ đơn giản là các tiểu phẩm ngắn; và thật đáng tiếc, hầu hết – nếu không phải tất cả – những khoảnh khắc này dường như là vô nghĩa. Nó không có chức năng nâng tầm album hoặc giúp tạo ra một khái niệm gì đó cao hơn. Có thể do tôi không hiểu, nhưng tôi nghĩ chúng sẽ được thưởng thức tốt hơn nếu bạn có một tý gì đó kích thích trong người …

    Nhưng gạt tất cả những điều đó sang một bên, những bài còn lại đều khá tuyệt, chẳng hạn như “Hallucinations”, “Let’s Take a Trip”, “Complicated Trip”, “In Pursuit of Vagina Lucy”“Dedication” – tất cả đều là những sản phẩm có thể đáp ứng mọi kỳ vọng với giai điệu của Keith cùng sự hỗ trợ của Thetan, chắc chắn mọi người sẽ rất hài lòng. Tuy nhiên, càng đi sâu vào album, tất cả âm thanh của nó lại càng có vẻ giống nhau.

    Kool Keith cùng bộ đôi Thetan

    Nhìn chung thì đây vẫn là một dự án đáng để mọi người trải nghiệm. Các tín đồ thật sự của Kool Keith chắc chắn sẽ thấy nó vô cùng thú vị. Tuy nhiên, đối với những người nghe bình thường ‘không có cái đầu’ như Keith thì vẫn có một số thứ cần được xem lại. Bởi vậy việc đánh giá đối với những dự án như thế này sẽ phụ thuộc vào sự khoan dung của người nghe đối với gã, vì nếu bạn là một người quá quen với âm nhạc từ các bảng xếp hạng, cùng với những âm thanh ngọt ngào thì chắc bạn chẳng bao giờ ngấm nổi, thậm chí bạn sẽ cực kỳ ghét Kool Keith.

    Lắng nghe “Space Goretex” tại đây:

    Tomura
    Tomura
    Founder of Gangs World

    Bài viết gần đây

    Chủ đề liên quan

    BÌNH LUẬN

    Vui lòng nhập bình luận của bạn
    Vui lòng nhập tên của bạn ở đây